
Khu
tâm linh núi chùa Bái Đính nằm trong Quần thể Danh thắng Tràng An, cách thành
phố Ninh Bình khoảng 15 km, nằm ở phía Tây khu di tích lịch sử cố đô Hoa Lư, là
ngôi chùa lớn nhất Việt Nam, được biết đến với nhiều kỷ lục như tượng Phật bằng
đồng lớn nhất Đông Nam Á, chuông đồng lớn nhất Đông Nam Á, hành lang có nhiều
tượng Phật nhất…là sự tiếp nối tâm linh từ ngàn năm trước chuyển tiếp đến ngàn
năm sau.
Với
kiến trúc đồ sộ, nguy nga, lộng lẫy, những pho tượng có nét uy nghi, bao dung,
nghệ thuật chạm khắc, đúc đồng tinh tế, tài tình cùng cảnh quan hùng vĩ, núi gối
đầu sông, mây vờn đỉnh núi, không gian tâm linh thanh tịnh bao trùm khiến mỗi
khi bước chân đến đây, người người thư thái, lòng sáng, tâm tịnh, hướng đến Chân
- Thiện – Mỹ. Đặt chân đến Bái Đính, ta có thể chiêm ngưỡng ngay trước mắt Tam
Quan hoành tráng cao gần 17 mét. Đây chính là ranh giới giữa cõi thiêng và cõi
tục. Chỉ cần bước chân qua Tam Quan, người ta có thể hòa mình vào không gian tâm
linh thanh tịnh. Tiếp đó là chuông đồng nặng 36 tấn, được treo trên tháp cao với
tiếng ngân vang vọng, lan tỏa khắp nơi, xua tan mọi nỗi thống khổ, cảnh tỉnh
chúng sinh. Hành lang dài với 500 vị La Hán, là con đường đưa ta đến gần với cõi
Phật. Các pho tượng Quan Thế Âm Bồ Tất, Phật Thích Ca Mầu Ni bằng đồng lớn nhất
Việt Nam mang trên mình bao nét uy nguy, bác ái, đem niềm tin về những điều
thiện gieo vào lòng người. Một công trình kiến trúc đồ sộ, tinh tế được đặt giữa
chốn bồng lai tiên cảnh. Nhìn từ xa, khu chùa Bái Đính như đang tựa mình bên
sườn đồi xanh thẳm. Cảnh sắc lung linh huyền ảo cùng không gian thiêng rộng lớn
đã đưa Bái Đính trở thành một bức tranh tâm linh vừa tuyệt mĩ, vừa cổ
kính.

Nói
đến Bái Đính là nói đến vùng đất “địa linh – nhân kiệt”. Đây là nơi mà Quốc sư
Nguyễn Minh Không thời nhà Lý tu Phật và hành lễ trên đỉnh núi rồi đặt tên cho
núi, cho chùa. Dấu chân của đức Thánh Nguyễn dày đặc khắp các nơi. Ông sinh ra
tại huyện Gia Viễn, Ninh Bình. Sinh thời, Nguyễn Minh Không là một thầy thuốc
tài ba bậc nhất, là một nhà sư tài cao đức trọng. Ông đã phát hiện ra nơi tiên
cảnh, núi lại hướng về phía Tây như chầu về đất Phật, rừng núi mênh mông với
muôn vàn cây thuốc quý. Và ông đã dừng lại nơi đây để tu hành và biến nơi đây
thành “vườn sinh dược” (có nghĩa là vườn thuốc quý) để cứu sinh độ thế muôn dân.
Ông đã trực tiếp bốc thuốc chữa bệnh cho chúng sinh nhờ vào những loại thuốc quý
có sẵn nơi đây và một số loại ông đưa từ nơi khác về trồng. Qua đây, ta có thể
thấy sự nghiệp tu hành của đức Thánh Nguyễn gắn liền với “cứu nhân độ thế”. Ông
còn được coi là thần y khi chữa bệnh “hóa hổ” cho nhà vua Lý Thần Tông
(1128-1138). Lưu truyền rằng: Khi sư Đạo Hạnh sắp trút xác, bèn đem thuốc và
thần chú giao cho Nguyễn Minh Không và căn dặn “20 năm sau nếu thấy Quốc Vương
bị bệnh nặng thì đến chữa ngay”. Sau khi thiền sư Đạo Hạnh hóa, đầu thai là
Dương Hoán, được Vua Nhân Tông yêu quý lập làm Hoàng Thái tử và kế vị ngai vàng
tức Lý Thần Tông hoàng đế. Lên ngôi không được bao lâu, tháng 3 năm 1136 Vua Lý
Thần Tông bệnh nặng, mình mọc đầy lông lá, tiếng như hổ gầm, quan quân vô cùng
sợ hãi. Các danh y tài giỏi từ khắp nơi được triệu đến chữa bệnh cho vua nhưng
bệnh tình không hề thuyên giảm. Khi đó trong dân gian, xuất hiện bài đồng dao
của lũ trẻ chăn trâu rằng:
”Bổng
bồng bông, tập tầm vông
Ở
làng Điềm xá, có Nguyễn Minh Không
Chữa
được bệnh cho đức Thần Tông.”
Nguyễn
Minh Không lúc bấy giờ đang tu hành ở núi chùa Bái đính, được mời về Kinh đô để
chữa bệnh cho nhà vua. Khi đến nơi, ai ai cũng nhìn ông với ánh mắt nghi ngờ, có
người dè bỉu vì vẻ bề ngoài quê mùa của ông, Nguyễn Minh Không liền lấy một cái
đinh lớn, dài hơn 5 tấc đóng sâu vào chiếc cột lim rồi nói: “Ai rút được chiếc
đinh này ra thì người đó sẽ chữa được bệnh cho nhà vua”. Tất cả các danh y dù
trong lòng có chút nghi ngờ nhưng vẫn tranh nhau mặc sức nhổ chiếc đinh đó,
nhưng không tài nào nhổ được. Lúc đó, Nguyễn Minh Không chỉ dùng hai ngón tay
kẹp lại , rồi nhẹ nhàng nhổ nhẹ chiếc đinh ra khỏi cột, khiến cho mọi người
không khỏi khiếp phục. Tiếp đó, ông sai lấy một vạc dầu lớn đun sôi, thả vào đó
một trăm chiếc kim và hỏi :”Có ai dùng tay lấy đủ 100 chiếc kim trong này ra
không?”. Tất cả đều rùng mình lắc đầu không dám. Ông liền thò tay vào vạc dầu
đang sôi sùng sục, quậy lên khoảng ba bốn lần rồi vớt đủ 100 cái kim. Sau đó,
Nguyễn Minh Không lấy nước dầu sôi tắm cho nhà vua, lấy kim châm vào các huyệt,
dầu dội đến đâu, lông lá trút hết đến đó. Bệnh liền bớt ngay. Nhà vua, các quan
thần cũng như những người có mặt ở đó vô cùng kính phục trước tài phép của
Nguyễn Minh Không. Sau khi khỏi bệnh, cảm phục tài năng, Vua Lý Thần Tông phong
ông là Quốc sư, tha thuế dịch cho vài trăm hộ. Ông trở thành vị cao tăng đứng
đầu của triều đại nhà Lý trong lịch sử Việt Nam, cũng là người đầu tiên áp dụng
phương pháp chữa bệnh bằng thuốc Nam và châm cứu. Là một nhân vật có thật, có
nhiều công lớn chữa bệnh cho vua và nhân dân nhưng đôi khi có những “hành trạng”
kỳ bí, thực thực hư hư nên người Việt tôn sùng ông là đức Thánh
Nguyễn.

Không
chỉ là một danh y nổi tiếng mà Nguyễn Minh Không còn được mệnh danh là ông tổ
nghề đúc đồng. Ông chính là người góp phần tạo nên “Tứ đại khí” nổi tiếng ở nước
ta thời nhà Lý là Tháp Báo Thiên, chuông Quy Điền, tượng Phật Quỳnh Lâm, và vạc
Phổ Minh. Tương truyền rằng, ông một mình sang Trung Quốc để chữa bệnh cho Thái
tử con vua phương Bắc. Được vua thưởng cho nhiều vàng, bạc, châu báu nhưng
Nguyễn Minh Không chỉ xin một ít đồng đựng đầy túi ba gang của mình. Nhà vua
nhìn thấy chiếc túi của ông, liền đồng ý, cho phép ông vào kho lấy đồng. Kỳ lạ
thay, ông đã thu hết cả mười kho đồng mà vẫn chưa đầy túi ba gang. Sau đó, ông
mang túi đồng xuống thuyền để về nước, nhưng không chiếc thuyền nào chịu nổi sức
nặng của lượng đồng ông mang theo. Do đó, ông bèn cưỡi nón tu lờ thay cho thuyền
để xuôi về quê hương. Về nước, Nguyễn Minh Không đã mang lượng đồng gom được từ
Bắc quốc, đúc thành bốn vật báu quý giá của nước ta: tháp Báo Thiên cao 20
trượng; gồm 12 tầng với đỉnh tháp hoàn toàn bằng đồng, các tầng còn lại được
chạm khắc tinh tế bằng gạch, đá; chuông Quy Điền nặng gần 8 tấn đồng; tượng Phật
Quỳnh Lâm cao tới sáu trượng, vạc Phổ Minh sâu tới 4 thước. Ông là người có công
lao to lớn, đóng góp hết sức tích cực vào công cuộc phát triển văn hóa dân tộc
Việt về các mặt: y học, kiến trúc mỹ nghệ, là nền tảng cho sự phát triển bền
vững của văn hóa Việt Nam, truyền từ đời này sang đời khác. Mang trong mình lòng
khâm phục và sự biết ơn, người dân Ninh Bình, Nam Định cũng như một số tỉnh
thành khác đã đúc tượng, lập đền thờ để đức Thánh Nguyễn trường tồn mãi cùng
thời gian.

Có
thể nói Bái Đính là nơi hội tụ của linh khí núi sông, của tâm linh dân tộc và
của nhân kiệt xuất chúng. Thiên nhiên tạo hóa đã ưu ái ban tặng cho những người
con Ninh Bình phong cảnh sơn thủy kỳ tú, nhưng cũng chính con người cũng góp
phần tôn vinh và làm đẹp thêm phong cảnh của tạo hóa. Tất cả những điều đó đã
đưa Bái Đính trở thành một viên ngọc sáng lấp lánh, đa sắc màu, ngàn năm tâm
linh, ngàn năm huyền thoại.






0 nhận xét:
Đăng nhận xét